– Giai đoạn love bombs
Tôi và cô ấy quen nhau qua giới thiệu của một người bạn. Sau vài lần nói chuyện, tôi cảm thấy cô ấy rất phù hợp với tính cách của người mà tôi đang tìm kiếm. Ấn tượng ban đầu của tôi: cô ấy là người suy nghĩ chín chắn, rõ ràng trong mọi chuyện, có quan điểm nghiêm túc về tình yêu và hôn nhân, cần một người biết cùng nhau xây dựng để phát triển chứ không cần người hoàn hảo hay giàu có. Điều này tạo nên sự khác biệt so với những cô gái khác mà tôi biết. Do tôi cũng đang gặp nhiều khó khăn trong sự nghiệp nên cũng đang rất cần một người như vậy để đồng hành. Tính tôi ít nói và thích lắng nghe, nên tôi bị thu hút bởi người nói chuyện sâu sắc và thấu tình đạt lý như cô ấy. Chưa kể đến việc cô ấy có vẻ bề ngoài khá dễ thương. Về phần mình, tôi cảm nhận lúc đó cô ấy đồng ý làm quen với tôi vì tôi là người chân thành, thật thà và biết lắng nghe.
Khoảng thời gian đầu làm quen và tìm hiểu nhau khá ngắn. Một năm đầu mọi thứ trôi qua rất đẹp, có thể nói là màu hồng, vẫn có những mâu thuẫn nhưng đều được giải quyết rất nhẹ nhàng. Có cả lỗi của tôi và của cô ấy nhưng tôi luôn nhường nhịn và chủ động làm hòa. Tôi nghĩ những cảm xúc của tôi khi đó là đều là những cảm xúc bình thường và tất yếu sẽ phát sinh trong một mối quan hệ.
Thế nhưng, có những sự việc mà đến tận bây giờ, khi tôi dành thời gian chiêm nghiệm lại, tôi mới thấy những tín hiệu cảnh báo mà khi ở trong mối quan hệ đó, tôi không nhận ra hoặc vẫn còn thấy mơ hồ, băn khoăn.
– Lập tức kết thân và tìm kiếm mọi điểm yếu để làm vũ khí khi cần
Thời gian đầu, bạn ấy chia sẽ hết những câu chuyện của bạn và gia đình, bạn bảo bạn bị vấn đề về cảm xúc, rồi kể về tuồi thơ có khoảng thời gian không được ở gần cha mẹ, phải ở với bà cô và anh chị họ và bị bắt nạt rất nhiều. Lúc đầu tôi rất thương bạn ấy.
Bạn ấy cũng hỏi nhiều về quá khứ của tôi và đương nhiên là tôi có kể cho bạn ấy nghe. Bạn ấy còn tìm hiểu thông tin qua bạn bè của tôi và không hiểu sao biết được rằng tôi phát hiện ra chuyện bố tôi ngoại tình. Sau này bạn ấy cứ lấy những chuyện đó ra để dằn vặt tôi khiến tôi cực kỳ khó chịu. Rồi cứ lâu lâu lại dò hỏi và bắt tôi so sánh bạn ấy với người yêu cũ của tôi. Hỏi vặn vẹo đến mức khiến tôi ức chế vô cùng.
Có lần bạn ấy lấy điện thoại của tôi rồi lục tìm nhưng không thấy gì cả. Bạn ấy quay qua hỏi tôi là: “Sao anh không có khe hở nào hết vậy?” Tôi trả lời là: “Anh có làm gì đâu mà phải giấu em?!”
– Lười biếng, vô trách nhiệm nhưng luôn nghĩ mình là nhất:
Nếu không đi dạy theo giờ thì bạn ấy chỉ ở nhà nằm và nằm.
Có lần chúng tôi chuyển nhà, đã xác định ngày và giờ chuyển để trả nhà cho chủ. Đến gần ngày chuyển tôi có nói nhẹ vì biết tính cô ấy rất khó chịu khi bị nhắc nhở hoặc phê bình [cực kỳ nhạy cảm với chỉ trích]. Tôi nói còn 2,3 ngày nữa chuyển rồi em xem đồ nào cần đóng trước thì nói để tôi đóng gọn gàng lại đến giờ chỉ việc chuyển thôi. Cô ấy bảo nhiều đồ lắm chưa sắp xếp được, chưa có thời gian. Trong khi cô ấy ở nhà chỉ đến giờ đi dạy kèm thì mới đi thôi. Vậy là đến ngày trả nhà tất cả vẫn còn nguyên. Tôi xin nghỉ hôm đó để chuyển đồ, còn cô ấy thì vẫn đi dạy bình thường. Tôi một mình tự làm tất cả và chẳng biết đồ nào nên bỏ đồ nào nên giữ. Chỉ biết đóng và phân loại từng thùng cho kịp xe chở đi, cũng không dám gọi điện vì cô ấy đi dạy. Không phải tôi không biết sắp xếp mà do đồ đạc quá nhiều và đó hầu như là đồ của cô ấy trong khi trước đó tôi đã lường trước và nhắc khéo rồi. Vậy là tôi nghĩ miễn sao xong xuôi hết là được. Đến khi cô ấy về, tôi cứ nghĩ sẽ nhận được lời cảm ơn hay chí ít là không nói gì cũng được. Đằng này cô ấy liên tục hỏi cái này cái kia ở đâu, xong tôi nói để hết trong thùng khi nào mở ra mới tìm được. Có những cái hỏi tôi còn không biết nó nằm ở đâu sao tôi có thể trả lời ngay được. Sau đó là chuỗi ngày hỏi đồ, trách móc cái này cái kia không thấy, bảo tôi không biết giữ, vứt hết của cô ấy. Và tôi còn không được quyền giải thích. Nói thật đồ đạc cô ấy tích trữ không khác gì một đống rác, tôi ức chế vô cùng nhưng không muốn nói nữa vì cứ nói là cãi nhau và người xin lỗi sẽ luôn là tôi.
Tôi rút ra kinh nghiệm là nếu muốn sống cùng họ, chỉ có 1 cách là im lặng và làm theo ý họ chứ mình không được quyền nói cái gì trái ý. Họ có cái tôi cao đến mức, 10 lần tôi thấy cả 10 lần đều bất công nhưng họ vẫn ép tôi phải nhận lỗi cho bằng được.
Bạn ấy thường chê nhà bà cô thế này thế kia, rồi chê con nhà cô không được như bạn ấy nên thể hiện thái độ ganh ghét, thường nói kiểu như nhà người này người kia hay khinh thường và chỉ cần ai nói xấu về nhà đó hoặc nhà họ có chuyện gì không hay là sẽ vui ra mặt [ganh ghét, đố kị].
Bạn ấy luôn tự hào vì mình giỏi hơn, thi được vào trường này trường kia. Có rất nhiều lần, khi ai đó hỏi về công việc thì luôn nói dối là đang làm kiến trúc sư, nhưng thực chất bạn chỉ đi dạy theo giờ thôi. Bạn còn bắt tôi cũng phải nói dối về công việc mà tôi đang làm, kiểu như bạn ấy cực kỳ coi trọng hình ảnh của bản thân trong mắt người khác.
– Luôn có tư duy nạn nhân:
Bạn ấy thường xuyên phàn nàn, kêu ca về tất cả mọi thứ. Tôi phải chịu đựng mọi vấn đề tiêu cực xung quanh bạn ấy dù là những thứ nhỏ nhất. Bạn ấy luôn đặt nặng mọi việc và luôn lo lắng xem người khác nghĩ gì về mình. Cảm tưởng như cuộc sống này bất công với bạn, bạn luôn là người kém may mắn và chịu thiệt thòi hơn người khác.
Cũng vì thấy bạn ấy thiệt thòi, trong khi tôi thì may mắn hơn rất nhiều, nên tôi thấy rất thương bạn ấy.
– Mức độ hài lòng cực kỳ thấp
Có lần giận nhau cô ấy bỏ về quê, tôi chạy xe từ thành phố về để xin lỗi cô ấy và đón cô ấy lên luôn. Tôi ở lại 1 đêm nên 2 người có thuê khách sạn để nghỉ lại. Nhưng khi bắt đầu đi tìm phòng thì tôi hơi sững người. Cô ấy dắt tôi đi xem tất cả là hơn 5 chỗ, chỗ nào cô ấy cũng đòi vào xem phòng nếu ổn cô ấy mới ở. Tính tôi là người đơn giản và nghĩ chỉ có 1 đêm thôi thì tạm được là ok rồi. Tôi thấy cô ấy đi tìm khá nhiều mặc dù phòng cũng không đến nỗi tệ nên tôi có nói thôi phòng nào cũng được mà em, nhưng cô ấy phản ứng khá mạnh. Giải thích là lâu lâu anh mới về, phải tìm phòng đúng ý cho anh được thoải mái. Nhưng thực sự tôi thấy là phòng nào cũng vừa ý tôi cả, cô ấy đang chọn cho chính mình chứ không phải cho tôi. Cô ấy chê đủ thứ từ phòng này không có nước nóng, xong qua phòng kia có nước nóng thì cô ấy lại bảo cửa sổ ánh sáng quá trong khi họ có màn che, còn có phòng thì người ta mới dọn dẹp xong cô ấy lên phòng lấy vòi nước xả ra để xem có nước nóng hay không, không có cô ấy đi ra và bảo tìm chỗ khác khiến cho chủ và nhân viên ở đó rất khó chịu và tôi phải đứng ra xin lỗi. Thấy tôi làm vậy thì cô ấy quay qua khó chịu bảo mắc gì phải xin lỗi, mình là khách thuê mình có quyền. Vậy là tôi cũng không muốn nói nữa và cho cô ấy quyết.
– Thiếu khả năng đồng cảm:
Một lần bên nhà tôi có đám hiếu nhà chú bác trong họ. Tôi phải chở bố tôi đi đám và thông báo dự định chiều tối sẽ về. Nhưng khi xuống đó thì thay đổi kế hoạch vì bố tôi muốn ở lại một đêm để sáng mai đưa ma xong rồi về luôn. Tôi có điện về và nói do bố muốn ở lại nên chắc sáng mai anh mới về được. Và cuối cùng điều tôi nhận được là trách móc rằng gia đình tôi phức tạp, nói bố tôi làm mấy chuyện tào lao. Việc gì tôi có thể bỏ qua nhưng đây là một chuyện rất tế nhị mà vẫn có thể cư xử trẻ con như vậy thì tôi không chịu được. Tôi chưa thấy ai cư xử như vậy cả, trong khi nghĩa tử là nghĩa tận. Tôi có giải thích nhẹ nhàng để bạn ấy hiểu nhưng càng nói bạn ấy càng kiếm chuyện và khiến cho mình bị ức chế, giống như kiểu thừa hiểu câu chuyện nhưng không đồng cảm mà còn trêu ngươi người khác vậy.
Cũng đã có lần giận nhau xong cô ấy trách tôi không quan tâm. Rồi cô ấy kể cô ấy có một anh bạn đã có vợ chạy qua mua thuốc, mua đồ ăn chăm sóc cho cô ấy. Nhiều khi tôi nghĩ không biết có bao giờ cô ấy hiểu cho cảm xúc người bên cạnh hay không nữa, như thể coi tôi vô cảm và không hề biết ghen.
Tôi để ý mỗi khi tôi xem về những mảnh đời bất hạnh, tôi thấy xúc động và thương người ta. Còn bạn ấy sẽ bảo xem gì mấy cái tiêu cực vậy, xem mấy cái đó nhiều cuộc đời sẽ như vậy rồi khổ. Tôi thấy kiểu như bạn ấy không có đồng cảm và không bao giờ đặt mình vào hoàn cảnh của họ để hiểu và thương được họ.
Có lần 2 năm rồi tôi chưa về thăm quê ngoài Bắc nên năm đó tôi mua vé sớm hơn để về và có báo với bạn ấy. Những tưởng bạn ấy thương tôi xa quê nên về sớm để tranh thủ thời gian ở nhà với mọi người, ai ngờ cuối cùng vẫn nhận về sự trách móc là không nghĩ đến bạn ấy ở lại ra sao. Thất vọng vô cùng! Bạn ấy luôn đặt bạn ấy lên trên hết tất cả mọi người.
Về câu chuyện ngày trước tôi phát hiện việc bố tôi ngoại tình, tôi không muốn kể vì đó là điều riêng tư và có gây tổn thương cho tôi. Nhưng khi bạn ấy hỏi thì tôi có tâm sự với tâm trạng đầy xúc động. Nhưng tôi không hề nhận được lời động viên. Ngược lại cô ấy cho rằng tôi là kẻ yếu đuối và chọc quê tôi khiến tôi thực sự hụt hẫng với cách hành xử như vậy.
Tôi cảm thấy rất cô độc trong cuộc tình này, luôn phải tỏ ra mạnh mẽ để chiều theo ý bạn ấy. Có hôm đi làm về mệt tôi chỉ nằm nghỉ chút thôi nhưng bạn ấy bảo nhìn tôi thiếu năng lượng, và tôi đang hút năng lượng của bạn ấy.
– Luôn cần tìm kiếm sự quan tâm, chú ý:
Bạn ấy rất hay nói rằng bị mệt, bị bệnh, luôn miệng than thở và kêu đau đầu, chóng mặt. Hồi đầu tôi không nghi ngờ, cũng không đặt nặng chuyện đó vì chỉ nghĩ là yêu nhau nên mới làm vậy để được quan tâm. Kể cả khi đã chia tay rồi bạn ấy vẫn giả ốm và tìm mọi cách nhờ vả tôi cái gì đó. Trước đây, đã từng có 3 lần tôi xin nghỉ ở nhà vì tôi nghĩ cho bạn khi bạn nói bạn bị mệt, cần tôi ở nhà chăm sóc. Nhưng khi ở lại thì tôi thấy bạn ấy khá bình thường, không thấy có vẻ ốm đau gì. Mỗi lần như vậy tôi rất khó chịu, kiểu họ không thèm nghĩ cho vấn đề khó xử của người khác, chỉ biết đến bản thân mình.
Có một hôm chúng tôi đi ăn cùng nhau. Trong khi ngồi ăn thì em trai của tôi còn đang học cấp 2 có nhắn tin nhờ nạp giùm tiền điện thoại. Tôi có quay qua nói đợi xíu anh trả lời em anh. Xong đang ngồi loay hoay nạp tiền thì cô ấy nói “Sao nó phiền phức”, rồi “thằng đó nó kỳ cục, có cái chuyện nạp tiền cũng làm phiền nữa”. Tôi mới sững người quay qua bảo: “Sao em nói kỳ vậy? Nó đâu có làm gì ảnh hưởng nhiều đâu, chỉ là nó không có tiền nên anh nạp cho nó thôi và có nói em trước là anh đang làm gì rồi mà”. Vậy là 2 đứa tính tiền và đi cafe trong không khí vô cùng bực bội. Khi đến quán cafe cô ấy vẫn khó chịu, lúc đó tôi cũng rất bực mình với cách hành xử của cô ấy nên cũng chẳng thể vui vẻ được. Trong lúc cả hai đang im lặng để bình tĩnh thì bỗng nhiên cô ấy quay qua chửi và trách tôi kỳ cục, không hiểu cô ấy. Lúc đó, tôi chỉ bảo rằng: “Em không tôn trọng anh và người thân của anh”. Vậy là, cô ấy ném ly và hét lên giữa quán cafe khiến cho tất cả mọi người quay lại nhìn tôi. Tôi chỉ biết ngồi im và sau đó an ủi, dỗ dành cô ấy cho êm chuyện. Sau đó, cô ấy còn nói khi nãy muốn đánh cả người phục vụ khi họ bê nước ra.
– Sống hai mặt giả dối
Tôi hay bị mâu thuẫn ở chỗ họ nói và thể hiện với những người xung quanh là người rất sâu sắc và luôn thể hiện sự đồng cảm. Nhưng phải sống bên cạnh thì mới cảm nhận được chứ không phải kiểu ngang tàn lộ rõ cho ai cũng thấy.
Điều đặc biệt nhất là những người từng gặp bạn ấy đều nói với tôi là họ không có ấn tượng tốt về bạn ấy, kiểu như không chân thật.
Bản thân tôi trong suốt thời gian yêu nhau luôn có cảm giác bạn ấy che giấu, lấp liếm điều gì đó về quá khứ. Nhưng tôi lại nghĩ quá khứ là quá khứ, họ không muốn tiết lộ thì thôi, quan trọng là hiện tại và tương lai. Nhưng sau đó có rất nhiều điều mâu thuẫn về quá khứ bạn ấy nói làm mình không tin tưởng. Kiểu như lời nói và hành động mâu thuẫn nhau. Ví dụ, bạn ấy kể về người theo đuổi bạn ấy 7 năm mà bạn không chịu, biết bạn có bồ rồi mà vẫn làm phiền, bạn nói ghét người đó nhưng hành động lại không rõ ràng. Có lần giận nhau, bạn vẫn nhờ người đó chuyện này chuyện kia. Hoặc nếu tôi sai 1 tí gì thôi là trách mắng thậm chí chửi rủa xúc phạm, nhưng cái người đó có làm phiền thế nào, nửa đêm nhắn tin bạn ấy cũng không nói nặng nửa lời.
Bạn kể có một cô giáo giúp bạn mua xe mà bạn không cần bỏ tiền ra. Mãi sau họ đòi và kể ra tôi mới biết hóa ra đó là vay nợ nhưng bạn ấy không thèm trả. Thường thì tôi mang nợ ai, nếu người ta nhắc nợ tôi sẽ rất ngại và xin lỗi. Nhưng kiểu bạn ấy nghĩ là họ giúp bạn ấy như kiểu cho không mà bây giờ còn đòi tính toán thiệt hơn, nên bạn ấy trách họ kỳ cục. Tôi còn nhớ cô giáo kia nhắn tin với bạn ấy là: “Nếu cô không đòi chắc em cũng không trả đâu. Lời nói và hành động của em không đồng nhất.”
Sau này tôi ngẫm lại thì mới hiểu ra được là có thể ngày trước cô giáo kia cũng bị thao túng như vậy, kiểu bạn ấy xây dựng 1 hình ảnh khá chỉn chu và đáng tin cậy nên người khác mới có lòng tin mà giúp đỡ. Nói chung là nhìn xung quanh các mối quan hệ của bạn ấy thì tôi luôn phải đặt câu hỏi rằng có đúng như những gì họ kể hay không.
Cô ấy luôn xây dựng hình ảnh chỉn chu, hoàn hảo, cư xử nhã nhặn với những người ngoài. Kể cả trên Facebook hay zalo cũng là những bài đăng liên quan đến quan điểm sống rất hay và có thể nói là mơ mộng nữa. Luôn hướng về phật pháp, xây dựng gia đình kiểu mẫu, biết trân trọng yêu thương nhau. Nên khi so sánh với cách cô ấy hành xử với những người thân thiết nhất thực sự bị mâu thuẫn. Vì tôi và mẹ của cô ấy là người gần gũi và hay nhẫn nhịn nhất nên cả 2 người đều phải hứng chịu những cơn giận dỗi rất khinh khủng.
Còn về chuyện tình cảm thì nhiều mâu thuẫn lắm: Bạn ấy kể chỉ yêu 1 người hồi sinh viên và chưa làm gì cả, tôi cũng tin như vậy. Vì đối với tôi trước đây là quá khứ, quan trọng là hiện tại. Tuy nhiên, tôi cũng rất trân trọng kiểu người con gái biết giữ gìn như vậy. Nhưng khi chúng tôi yêu nhau rồi sau đó có quan hệ mà tôi lại không có sẵn bao để dùng. Thế là bạn ấy lấy trong chỗ để đồ của bạn ra một cái. Lúc đó tôi khá bất ngờ và có hỏi sao lại có sẵn trong khi em chưa biết gì về chuyện ấy. Bạn ấy giải thích là con gái đi ra đường phải bảo vệ chính mình chứ. Vậy là tôi cũng tin và cho qua, nhung trong lòng nhiều mâu thuẫn lắm. Sau này đụng chuyện gì bạn ấy cũng lấy điều đó ra để nói, rằng đã dành điều đặc biệt cho tôi mà tôi không biết trân trọng. Nhưng tôi nghĩ vấn đề là ở tính cách và cách sống chứ không phải ở chuyện trinh tiết.
– Thao túng tâm lý
Có những chuyện tôi nghĩ người bình thường trong 1 mối quan hệ sẽ không làm như vậy vì sẽ gây hiểu nhầm. Nhưng bạn ấy làm rất nhiều lần khiến tôi cảm thấy khó chịu và có phản ứng lại thì bạn ấy lại trách ngược tôi là ích kỷ và suy nghĩ lung tung. Cô ấy có những mối quan hệ tôi chẳng biết họ là ai và cũng chưa bao giờ được nói hay tiếp xúc. Cô ấy luôn nhắn tin một cách thoải mái không cần biết tôi nghĩ gì. Có lần 2-3h sáng tôi đang ngủ thì quay qua thấy cô ấy vừa nhắn tin vừa cười. Tôi có hỏi sao em không ngủ đi mà giờ này nhắn tin với ai nữa mà vừa nhắn vừa cười vậy. Cô ấy quay qua kể với tôi một cách hồn nhiên rằng đang nhắn với một anh bạn đã có vợ rồi, chỉ nhắn tin cho vui thôi. Tôi cố kiềm chế và hỏi thế nửa đêm có chuyện gì mà nhắn tin vậy. Rồi cô ấy kể rằng anh bạn cô ấy cãi nhau với vợ xong đi tìm thú vui bên ngoài. Cô ấy còn quay qua hỏi lại tôi anh đã bao giờ đi cái đó chưa. Thực sự nửa đêm đang buồn ngủ mà người yêu tôi còn hành động như vậy tôi thấy rất khó chịu. Tôi có phản ứng về cách cư xử của cô ấy, thì cô ấy nói với tôi là em không ngủ được và anh không nói chuyện với em thì em nói chuyện với bạn em có sao đâu. Chỉ là bạn bình thường mà sao anh ghen như vậy, rồi nói tôi kỳ cục, xấu tính.
Bạn ấy ăn nói rất có lý lẽ. Có khi tôi đang thấy bạn sai ở chỗ này chỗ kia nhưng khi bạn trách tôi không quan tâm, không nghĩ cho bạn và lập luận đâu vào đó thì tôi lại thấy mình sai. Tôi cứ bị xoay vần trong đó và mỗi lần như vậy năng lượng của tôi bị tụt rất nhanh. Đúng thật, nếu chưa từng trải qua thì mọi người sẽ chỉ nghĩ đó là vì quá yêu nên mới như vậy. Có quá nhiều điểm bất thường nhưng phải như kiểu đứng ngoài câu chuyện, không bị chi phối bởi ngôn từ và cảm xúc thì mới có thể nhìn ra được. Nếu cứ ở mãi trong đó thì khó có thể thoát khỏi vì những giây phút hạnh phúc khiến tôi bị mông lung và không biết mình nghĩ người ta như vậy có đúng không. Bạn ấy mua quà rất đúng ý tôi nên tôi cứ nghĩ họ hiểu mình. Nhưng nó giống như 1 cuộc trao đổi ngầm vậy. Kiểu nhồi nhét vào đầu tôi rằng họ quan tâm và chăm sóc tôi như vậy nên họ có quyền bắt tôi phải nhượng bộ. Rất nhiều lần bạn ấy bảo tôi không cho bạn được vật chất thì phải cho bạn tình yêu thương. Nhưng thực sự nó như kiểu bắt ép. Tôi có yêu thương cỡ nào thì bạn ấy cũng không vừa lòng, luôn tìm lỗi để bắt bẻ và trách móc tôi. Kiểu như mình nhường một ai đó để cho họ hiểu là mình thương họ và cũng mong họ thương mình hơn để lần sau đừng như vậy nữa, nhưng mình càng nhún nhường thì họ lại càng nghĩ là họ có quyền, còn nghĩa vụ của mình là buộc phải nhượng bộ. Và không bao giờ có điểm dừng.
– Gia đình và phong cách được nuôi dạy
Nghe bạn ấy kể thì tôi thấy tuổi thơ của bạn sống trong môi trường độc hại luôn ghanh đua, khích bác nhau, bị anh chị em họ bắt nạt rồi xem thường. Điều đặc biệt là cha của cô ấy cũng có kiểu tính cách giống như vậy. Ông cũng không nghe bất kỳ ai, nóng nảy, cục tính và có thói quen tiêu tiền rất hoang phí. Vì ông đối xử bất công, cưng chiều cô bạn tôi hơn nên gia đình đó chia làm 2 phe rõ rệt, nhà có 4 chị em nhưng 3 người kia thì về 1 phe, ông bố và cô bạn tôi về 1 phe vì tôi nghĩ họ có nhiều điểm tương đồng nhau. Dòng họ bên nội cũng phân chia phe phái từ thế hệ chú bác trở đi và có vẻ họ sống rất mệt mỏi. Lúc đầu tôi thương bạn ấy lắm. Nhưng sau này khi tôi cũng phải chịu đựng rất nhiều tôi mới hiểu được cảm giác của những người anh chị kia.
Nhà nội bạn ấy có 1 chú ngày trước học rất giỏi nhưng vì cái định kiến và sống theo ý của người khác áp đặt mà sau này bị tâm thần hơn 30 năm và mới mất đây 1 tháng.
Ngoài tính cách rất sân si với mọi người, thì cô ấy còn có thói quen tiêu xài mua sắm không kiểm soát. Liên tục mua những món đồ mà có thể 3 tháng sau tôi đi dọn nhà mới thấy mà chưa hề khui ra. Trước khi quen tôi có nợ rất nhiều người, nhưng sau này tôi mới biết. Có người bạn lên đến 300 triệu. Không những cô ấy không biết cảm ơn hay xin lỗi mà đằng này cô ấy còn tỏ ra khó chịu ngược lại với những người đã từng giúp đỡ mình.
– Kích động ngầm – Chiêu thức tam giác:
Tôi cũng để ý những ai có cơ hội sống gần bạn ấy một thời gian kiểu gì cũng có mâu thuẫn. Cũng có rất nhiều lần bạn ấy nói với tôi là người nào xem thường bạn ấy thì bạn ấy càng có động lực để trả thù.
Ngoài việc xích mích lâu năm với anh chị em trong nhà cũng như họ hàng thì kể cả những người ở chung, góp vốn làm ăn cùng cũng sẽ bị bạn ấy gây sự.
Ví dụ, bạn gái ở chung nhà kết hợp mở chung lớp vẽ thuộc tuýp người luôn nhường nhịn. Có lần bạn gái tôi phát hiện ra một điểm xấu khá tế nhị của bạn kia liền đi nói hết cho bồ của bạn ấy. Tôi bảo đừng xen vào chuyện người khác quá nhiều, nó sẽ gây phiền phức cho chính mình nhưng bạn ấy bảo là không thích kiểu người của cô bạn đó nên mách cho bạn trai kia. Rắc rối của 3 người đó kéo dài hơn 2 tuần, bạn tôi đứng giữa và điều khiển 2 người 2 bên, cô bạn chung phòng bị lôi ra như trò hề. Tôi thấy như vậy xấu tính quá, tôi hiểu đằng sau đó là mâu thuẫn nhỏ nhặt khi ở chung phòng với bạn gái kia nhưng bạn tôi ghim trong lòng và cố tình hành xử như kiểu trả đũa vậy.
– Chiêu mộ khỉ bay
Bạn ấy rất dễ kết bạn chứ không chắt lọc như người ta. Gặp ai mới lần đầu thấy hay hay gì đó là chủ động xin số điện thoại luôn nên có rất nhiều mối quan hệ đâu đâu, rất phức tạp.
Có 2 người bạn hồi cấp 3 được gọi là thân có vẻ rất nhường nhịn và nể trọng bạn ấy, thường khen bạn ấy giỏi dang, xinh đẹp và hình như là tin tưởng bạn ấy tuyệt đối. Có lần chúng tôi giận nhau, thì thấy bạn gái kia nhắn tin hỏi thăm. Tôi tâm sự 1 cách bình thường. Vậy là mọi thông tin đều đến tai bạn gái tôi, họ y như kiểu lính thông tin ấy. Sau đó bạn gái tôi càng được thể trách móc, chì triết khiến tôi rất mệt mỏi.
Sau này tôi có kinh nghiệm, 2 người đó hỏi gì cũng không trả lời nữa. Họ là người tốt nhưng vì họ chưa va chạm lợi ích nên họ chưa thấy được những điều bất thường.
– Cơn giận dỗi ái kỷ
Ngay khi có ý định tiến tới mối quan hệ lâu dài, tôi cũng đã về nhà cô ấy cho có cảm giác thân thuộc. Một lần về nhà ngoại của cô ấy, lúc cả nhà đang ăn vui vẻ, cha cô ấy có mua vé số với số tiền là 500k. Cô ấy quay sang trách sao mua nhiều vậy. Vậy là cha cô ấy chỉ lườm cô ấy 1 cái thôi nhưng không nói bất cứ điều gì. Chỉ tầm 2 phút sau cô ấy đi một mạch ra sau nhà, cầm 1 khúc cây và đập phá tất cả nồi, chén ở đó. Cô ấy la hét và chửi chú bán vé số kia rất thậm tệ, còn đòi sẽ giết người ta nếu người ta không đi chỗ khác. Tôi liền chạy ra ôm lại và cố gắng nhỏ nhẹ dỗ dành hết mức để cô ấy nguôi cho mọi người được thoải mái. Điều đặc biệt là chỉ tầm 1 tiếng sau cô ấy vẫn có thể vui vẻ nói chuyện với tất cả mọi người chứ không hề e ngại hay xấu hổ. Nó giống như kiểu phản ứng đó là đúng, lỗi là do cha cô ấy gây ra vậy. Ngay lúc đó tất cả hình ảnh tưởng tượng về mọi cuộc vui nếu cô ấy ở bên gia đình của tôi khiến tôi cảm thấy thực sự áp lực và ngột ngạt.
Sau này, bạn đều lấy cái lần giận dữ đó ra để rào trước đón sau với tôi, kiểu như cha của bạn mà bạn còn làm được như vậy thì tôi là cái gì ấy.
Có những lúc hình ảnh cô ấy trong tôi hiện lên như một đứa trẻ con trong hình hài người lớn. Trẻ con ở đây không phải là kiểu ngây thơ hồn nhiên nữa. Chỉ cần tôi nén hết cảm xúc khó chịu của tôi ngay lại và an ủi dỗ dành là cô ấy sẽ vui vẻ trở lại, và ngay sau đó cô ấy sẽ tận dụng sự nhượng bộ của tôi để chỉ ra lỗi sai của tôi mà không bao giờ là lỗi của cô ấy. Những lúc như vậy, tôi gần như không thể tiếp nhận được gì nữa vì cảm xúc của tôi thực sự chưa được giải quyết. Chỉ vì sợ cơn giận dữ của cô ấy nên tôi mới phải im lặng thôi chứ nó ấm ức và ức chế vô cùng. Gần 3 năm trời tôi không còn nhớ được nó xảy ra bao nhiêu lần. Rất nhiều đêm, tôi bị ném ly vào người, có lần chảy máu nhưng cô ta không hề xin lỗi, và cảm giác như tôi phải chịu những điều đó vì đã khiến cho cô ấy bực bội. Tôi thực sự sợ những cơn giận dữ của cô ấy.
– Sự tự cô lập của nạn nhân
Những lần tranh cãi về chuyện người thân khiến cho sau này tôi giảm tiếp xúc với tất cả mọi người vì sợ không may cơn giận dữ và sự tranh cãi lại đến. Có lúc tôi cảm giác như lòng tự trọng của mình đang chết đi, tôi thấy được nếu tôi cứ tiếp tục như vậy thì tôi sẽ mất hết những quan điểm riêng của mình. Và khi quen với chuyện chịu nhịn vì cảm xúc của cô ấy thì tôi cũng đang chấp nhận hết những điều kỳ cục là bình thường. Tôi nghĩ về cảnh những đứa con và cuộc sống gia đình sau này mà thấy ám ảnh và lo lắng cho tương lai của con cái. Tôi thấy rằng, nếu có thêm ràng buộc bởi con cái và gia đình hai bên thì nó sẽ là ngục tù. Tôi nghĩ những người đã sẵn sàng lập gia đình mà gặp họ thì chỉ tầm 6 tháng đến 1 năm là rất dễ chốt vì lúc đó họ như chân lý của cuộc đời vậy. Nếu có con nữa thì không biết sẽ như thế nào.
Tôi sợ cho họ gặp những người bạn của mình. Vì họ cực kỳ nhạy cảm [cái tôi mỏng manh – narcissistic injury). Có lần bạn tôi nói giỡn với họ có 1 câu rất bình thường thôi nhưng về nhà bạn ấy nói người đó không ra gì.
Tôi đi cafe với bạn cùng giới thôi mà họ cũng khó chịu là sao đi suốt không ưu tiên dành thời gian cho họ. Trong khi 2 đứa ở gần nhau liên tục còn bạn thân mình lâu lâu mới gặp 1 lần.
Đi ăn cùng nhau mà bàn bên cạnh nói chuyện bình thường nhưng bạn ấy khó chịu và nói ra miệng bảo người gì đâu nói chuyện um sùm không có ý thức.
Thực sự tôi bị ám ảnh và sợ không dám cho bạn ấy ở gần những người thân, bạn bè mình. Bạn tôi toàn những người dễ gần và hay đùa vui nên tôi sợ phải đi giải thích hay thậm chí là giải quyết hậu quả xích mích. Nên tự tôi cô lập chính mình chỉ vì sợ cái cảm xúc thất thường của bạn ấy. Lúc đầu tôi chỉ nghĩ là chắc do họ yêu mình nên mới thế. Nhưng sau khi trải qua và nhận thấy mình đang bị ám ảnh và đang tự cô lập chính mình nên về sau tôi thấy rất tệ với tình trạng tự cô lập đó của tôi.
– Cảm giác của người trong cuộc
Bây giờ, khi nhìn lại cảm xúc của bản thân, tôi mới thấy tôi có cảm giác lo sợ, bất an, tự ti vì bị cô ấy liên tục phán xét và chỉ trích, trách móc. Tôi không dám đưa ra ý kiến của mình vì sợ không đúng ý cô ấy. Cũng có những giây phút hạnh phúc vì những cơn giận dỗi của cô ấy qua đi rất nhanh và cô ấy thường xem như không có chuyện gì. Tôi thấy 1 điều là sau những lần mâu thuẫn thì sẽ có khoảng thời gian ngay sau đó tầm 3-4 ngày là tôi được yên ổn. Nhưng sau thì đâu lại vào đó, không bao giờ thay đổi.
Tôi cứ bị xoay vòng từ cảm xúc ức chế muốn dừng lại xong rồi lại nghĩ họ cũng tốt nhưng vì họ có vấn đề về cảm xúc nên mới như vậy thôi. Mình cố gắng nhường tí cũng không sao.
Nhưng sau rất nhiều lần như vậy thì kết quả tôi nhận được là cảm xúc của chính bản thân tôi đang tệ đi mỗi ngày và lòng tự trọng bị giảm sút rất nhiều.
Còn về cô ấy, tôi thấy được cô ấy không hề biết nhận lỗi. Chỉ cần ai đó nhường nhịn thì cô ấy mặc định là cô ấy đang làm đúng. Và lần sau người đó sẽ không được làm cái điều đó nữa, cứ như vậy các quy định áp đặt đó tăng lên như cấp số nhân làm tôi cảm thấy ngột ngạt.
Tôi thực sự không thấy rằng họ yêu mình, chỉ thấy họ yêu bản thân họ hơn ai hết. Nhưng quan trọng là mình bị mất lòng tin, luôn cảm thấy nghi ngờ, hành động của họ mờ ám, làm mình phải suy nghĩ rất nhiều nên tôi cảm thấy rất mệt mỏi trong cuộc tình này.
Tôi đã trải qua nhiều mối tình nhưng chưa có mối tình nào khiến tôi phải dành nhiều thời gian để tìm hiểu tất cả các vấn đề như thế này. Càng ngẫm, càng soi lại bản thân thì càng thấy mình đúng nhưng cảm giác rất khó chịu. Nó vừa nhẹ nhàng vừa day dứt, cảm giác giống như việc bị người ta lừa và diễn kịch với mình trong một thời gian dài vậy.
Thật sự nếu người ngoài cuộc nghe câu chuyện của tôi thì có thể chỉ trích và khó hiểu khi tại sao tôi lại chấp nhận như vậy. Nhưng chỉ người trong cuộc mới hiểu được nó khó khăn như thế nào. Mọi thứ đan xen nhau giữa vui buồn, ức chế rồi lại hạnh phúc, từ hy vọng lại thất vọng, buông bỏ rồi lại chấp nhận. Nó giống như việc một người nghiện họ biết tác hại của thuốc phiện nhưng vẫn muốn hút. Ngay bây giờ tôi đã thoát ra khỏi mối quan hệ này nhưng chỉ mới được vài tuần. Tôi vẫn kiên định giữ quan điểm là dừng lại và không thể tiếp tục nữa. Những lần bị day dứt dằn vặt vì đã rời bỏ họ thì tôi lại lôi ra những gì tôi viết lại lúc tôi khó chịu để nhìn thẳng vào sự thật, nhưng vẫn có những lúc cảm giác nó hụt hẫng và hình ảnh hạnh phúc vui vẻ lại hiện lên. Tôi thực sự đang phải nỗ lực và cố gắng từng ngày.